Tàu xa bến, tim gào lên nức nở
Em đi rồi, anh như cạn nguồn thơ
Em đâu biết, nổi buồn người ở lại
Tiển em đi, hồn đưa xác thẩn thờ
Hạnh phúc ơi, sao ta mãi đi tìm ?
Sợ vương vấn, trao người chi kỷ niệm !
Tiếng yêu ai, còn giữ mãi trong lòng
Tiển em đi , anh quay mình chết lịm
Ở lại đây, mòn mõi với tháng ngày
Phố vắng người xưa, mưa vẫn bay
Phương xa đó, Đông về em có lạnh ?
Anh vẫn thầm yêu em, em có hay?
Bởi phận nghèo, nên đâu dám trèo cao
Sao bóng em, vẫn chập chờn trong tâm não
Em nhung gấm, trang đài làm sao biết ?
Anh hành khất tình yêu của hôm nào
Thấp thoáng, dáng Thu về qua khung cửa
Mười năm thuơng nhớ nói sao vừa !
Điệu buồn dang dỡ, tình xa bến
Chợt nhớ gót hồng trên lối xưa !